Thứ Bảy, 10 tháng 9, 2011

Nếu tôi biết tha thứ

Nếu tôi biết tha thứ


Tin Mừng (Mt 18, 21-35) CN XXIV thường niên tiếp tục cho chúng ta nghe giáo huấn của Đức Giêsu về sự tha thứ. Ông Phêrô muốn biết mình phải tha thứ đến mức nào. Vì thế ông hỏi rằng ông phải tha đến mấy lần cho người anh em cứ xúc phạm đến ông. Bảy lần có đủ không ? Đức Giêsu đã trả lời :”Bảy mươi lần bảy !”. Con số này không được hiểu theo nghĩa đen, nhưng muốn minh họa sự rộng lượng của tâm hồn. Nghĩa là Đức Giêsu dạy chúng ta cứ phải tha thứ mãi.

Để minh họa điều này, Đức Giêsu kể một dụ ngôn. Một đầy tớ mắc nợ vua một món nợ khổng lồ mà không bao giờ anh ta có thể trả được. Anh nài xin vua thương, và được tha luôn món nợ. Nhưng câu chuyện không chấm dứt ở đây. Chính người đầy tớ này lại có một bạn đống nghiệp mắc nợ anh một số tiền nhỏ. Thay vì cũng tỏ lòng thương đối với người bạn, anh lại làm ngược lại. Anh đòi người bạn phải trả hết nợ và đi tống người ấy vào ngục. Khi nghe biết hành động của anh, nhà vua nổi cơn thịnh nộ, coi anh như vẫn còn mắc nợ và tống anh vào ngục.
Sứ điệp thật rõ ràng. Chúng ta là những đầy tớ đã được tha món nợ khổng lồ mà chúng ta không bao giờ trả được. Nếu chúng ta không tha thứ cho người anh em một điều lỗi nhỏ hơn nhiều thì chúng ta sẽ phải đối diện với sự xét xử của Thiên Chúa. Vì vậy, là Kitô hữu chúng ta phải tha thứ không trì hoãn cho những anh chị em khi họ xúc phạm đến chúng ta.
Dụ ngôn này dạy chúng ta về bản tính yêu thương của Thiên Chúa. Điều này có ảnh hưởng gì đến thái độ chúng ta sẵn sàng tha thứ cho người khác ?
Trong những năm 1944-1945 dân Rôma khiếp sợ mỗi khi nghe nhắc đến tên Peter Koch, một sĩ quan mật vụ Đức quốc xã từng giết hại rất nhiều người. Sau chiến tranh, anh bị bắt và bị kết án tử hình. Anh viết thư cho Đức Giáo hoàng Piô 12 để xưng thú các tội ác mình đã phạm và đặc biệt xin ngài tha thứ cho anh tội đã tấn công vào Vương Cung thánh đường Thánh Phaolô ngoại thành.
Đức Thánh Cha đã sai một Linh mục đến nhà tù để gặp anh ta và chuyển đến anh ta sự tha thứ của ngài, đồng thời trao cho anh một tràng hạt mân côi. Đến nhà giam, sau khi đã làm theo lời căn dặn của Đức Giáo hoàng, vị Linh mục đã nghe người tử tội thốt lên như sau :” Tổ quốc nguyền rủa con, đó là điều hợp lý. Tòa đã kết án con, điều này cũng rất công bằng. Đức Giáo hoàng đã tha thứ cho con và đã cho con một bài học cao quí. Giả như con đã luôn nghĩ đến việc tha thứ, thì giờ này có lẽ con không phải ra pháp trường như hôm nay.”
Nhận ra lỗi lầm của mình, kêu cầu sự tha thứ và tha thứ cho người khác, đó là một trong những hành động vĩ đại nhất của con người.
Trong một thế giới khắc nghiệt bị chi phối bởi lề luật, xung đột và hận thù, thì Giáo Hội vẫn trung thành với giáo huấn của Đức Giêsu, không ngừng nhắc lại bổn phận phải tha thứ cho nhau. Tha thứ không phải vì công lý nhưng vì tình yêu. Chiến tranh sẽ mau chóng chấm dứt, bạo lực sẽ không còn và hận thù sẽ tiêu tan nếu như mọi Kitô hữu đều thực thi mạnh mẽ đòi hỏi của Tin Mừng : Hãy tha thứ với tất cả con tim ! Như Thiên Chúa tha thứ và bỏ qua những lỗi lầm của nhân loại, đến lượt mình con người cũng phải biết tha thứ cho nhau, tha thứ trong mọi hoàn cảnh. Lời kinh Lạy Cha mọi người vẫn đọc trên môi miệng hằng ngày :”Xin Cha tha nợ cho chúng con, như chúng con cũng tha cho kẻ có nợ chúng con” phải thực sự trở nên nếp sống của mỗi người.

Phanxicô Xaviê

0 nhận xét:

Đăng nhận xét