Đức Thánh Cha viếng thăm Đan viện Chatreux San Bruno
Sáng Chúa  Nhật 9-10, ĐTC Bênêđictô XVI đã cử hành Thánh lễ tại Giáo phận Lamezia  Terme ở miền nam Italia với sự tham dự của 100.000 tín hữu. Ban trưa  ngài dùng bữa tại Toà GM địa phương với 18 giám mục thuộc miền Calabria,  với một thực đơn đơn sơ, giống như thực đơn của những người nghèo tại  Trung tâm Caritas gần đó.
Lúc gần 5  giờ chiều, ĐTC đáp trực thăng đến thị trấn Serra San Bruno và từ đây  ngài đến Đan viện của Dòng Chartreux vào lúc 5 giờ 30. Bầu trời mưa nhẹ  và lạnh, nhưng cũng có 30.000 người cùng với chính quyền tụ tập tại  Quảng trường Thánh Stefano trước Đan viện để chào thăm ĐTC. Liền đó ngài  tiến vào bên trong Đan viện.
Serra San Bruno
Serra San  Bruno có nguồn gốc từ Thánh Bruno ẩn sĩ. Thánh nhân sinh cách 981 năm,  tức là năm 1030, ở thành phố Koeln, Đức, trong một gia đình quý tộc.  Ngài theo học tại trường Nhà thờ Chính toà Giáo phận Reims, Pháp, và lưu  lại địa phương trong 30 năm trời, kể từ năm 1057, thi hành chức vụ do  Đức TGM Gervais uỷ thác, đó là làm Giám đốc Trường Nhà thờ Chính toà.  Trong số các môn sinh của ngài, có nhiều người làm giám mục và một vị  làm giáo hoàng là Chân phước Urbano II.
Sau khi Đức  TGM Gervais của Giáo phận Reims qua đời, có một linh mục bất xứng tên là  Manasse đã mánh mung, mua chuộc nhiều giáo sĩ và trở thành TGM Giáo  phận Reims. Thánh Bruno dần dần quyết liệt chống đối những hành vi bất  xứng này và đã vận động Toà Thánh cách chức Manasse vào năm 1080. Nhưng  trước đó ngài đã bị giám mục này trả thù nên thánh nhân phải tị nạn tới  lãnh địa của Bá tước Ebal de Roucy.
Trong những  năm khó khăn ấy, ơn gọi sống đời chiêm niệm nảy sinh trong tâm hồn thánh  Bruno. Thánh nhân đã khước từ đề nghị trở thành TGM Reims thay thế  Manasse. Về sau cùng với một số bạn đồng chí hướng, ngài thành lập Đại  đan viện Chartreux bên Pháp vào năm 1084 trong rặng núi Alpes ở cao độ  1.175 mét, gần thành phố Grenobles ngày nay.
6 năm sau đó, ĐGH Urbano II, cựu môn sinh của Thánh Bruno, gọi ngài về  Rôma để phục vụ Toà Thánh. Thánh nhân vâng lời rời bỏ Đan viện ra đi.  Nhưng rồi ĐGH Urbano đã phải chạy khỏi Rôma vì Hoàng đế Henrico IV của  Đức và nguỵ Giáo hoàng Clemente III xâm chiếm nước Toà Thánh. Thánh  Bruno cùng với triều đình của ĐGH di tản xuống miền nam Italia. Theo đề  nghị của ĐGH, Kinh sĩ đoàn Tổng Giáo phận Reggio Calabria đã bầu Cha  Bruno làm TGM Giáo phận địa phương, nhưng ngài từ chối vì lòng yêu mến  ơn gọi chiêm nhiệm và ước muốn sớm tìm lại sự cô tịch và thinh lặng mà  tâm hồn ngài vẫn ao ước.
Cha Bruno đã  được phép ĐGH rút lui vào đời sống cô tịch trên vùng lúc đó mới được Bá  tước Ruggero d'Altavilla chinh phục. Vị bá tước quảng đại này đã tặng  cho Cha Bruno một khu vực tại nơi gọi là Torre, ở cao độ 850m, giữa miền  ngày nay là trung nam Calabria. Tại đây, thánh nhân thành lập chiếc am  Santa Maria, trong khi tại thung lũng cách đó hơn 2 cây số, các thầy trợ  sĩ thành lập Đan viện Thánh Stephano, ngày nay là Đan viện Chartreux.
 Thánh Bruno  qua đời ngày 6-10-1101. Ngày 19-7-1514, ĐGH Lêo X cho phép tôn kính  Thánh Bruno và năm 1623, Đức Giáo hoàng Gregerio XV thiết lập lễ kính  thánh nhân trong toàn thể Giáo Hội vào ngày 6-10 hằng năm. Ngày nay, Đan  viện nói trên được gọi là Đan viện Chartreux Thánh Stephano và Bruno.
Cách đây 27  năm, Đức Chân phước Giáo hoàng Gioan Phaolô II đã đến viếng thăm Đan  viện ở Serra San Bruno, nhân dịp kỷ niệm 900 năm thành lập Dòng  Chartreux. Trong dịp này, ngài nhắn nhủ các Đan sĩ rằng: “Trong an tịnh  của Đan viện, có niềm vui được chúc tụng Thiên Chúa, sống trong Chúa,  nhờ Chúa và cho Chúa (…). Anh em hãy làm chứng bằng cuộc sống về tình  yêu Chúa. Thế giới đang nhìn anh em, và có lẽ vô tình, họ chờ đợi nhiều  nơi đời sống chiêm niệm của anh em. Anh em hãy tiếp tục đặt dưới mắt thế  giới sự “khiêu khích” của một lối sống tuy có những đau khổ, cô độc và  thinh lặng, nhưng đang làm vọt lên nơi anh em một nguồn mạch vui tươi  luôn mới mẻ”.
Kinh Chiều tại Đan viện
Đến trước  cửa Đan viện, ĐTC đã được Cha Bề trên Jacques Dupont, người Pháp, tiếp  đón, và cùng với ngài tiến vào Nhà thờ của Đan viện để hát Kinh Chiều  với cộng đoàn.
Trong bài  giảng, sau khi nhắc đến cuộc viếng thăm của vị tiền nhiệm, Đức Gioan  Phaolô II tại Đan viện Chartreux này ngày 5-10-1984 nhân dịp kỷ niệm 900  năm thành lập Dòng Chartreux, ĐTC đặc biệt đề cao đặc tính của dòng:  “Từ bỏ những thực tại phù du và tìm cách nắm bắt vĩnh cửu. Qua lối diễn  tả này, trong lá thư mà vị sáng lập Dòng Anh em gửi Cha Quản hạt Rodolfo  của Nhà thờ Chính toà thành Reims, có cô đọng nòng cốt linh đạo Dòng  Anh em (x. Lettera a Rodolfo, 13): ước muốn nồng nhiệt được sống kết hợp  với Chúa, loại bỏ mọi thứ khác, bỏ tất cả những gì ngăn cản sự hiệp  thông ấy và để cho mình được tình yêu vô biên của Thiên Chúa nắm bắt,  hầu chỉ sống bằng tình yêu ấy. Anh em thân mến, anh em đã tìm được kho  tàng giấu ẩn, viên ngọc rất quý giá (x. Mt 13,44-46); anh em đã quyết  liệt đáp lại lời mời gọi của Chúa Giêsu: “Nếu anh muốn nên trọn lành,  hãy đi và bán những gì anh có, phân phát cho người nghèo và anh sẽ được  một kho tàng trên trời, rồi đến đây theo tôi” (Mt 19,21). Mỗi đan viện,  nam hay nữ, đều là một ốc đảo trong đó với kinh nguyện và suy niệm, các  đan sĩ không ngừng đào thêm chiếc giếng sâu, từ đó kín múc nước trong  mát cho cơn khát sâu đậm nhất của chúng ta. Nhưng Đan viện Chartreux là  một ốc đảo đặc biệt, trong đó thinh lặng và cô tịch được chăm sóc, giữ  gìn, theo lối sống đã được Thánh Bruno khởi xướng và vẫn giữ nguyên qua  dòng thời gian. “Tôi ở trong sa mạc với anh em”, đó là câu súc tích mà  vị sáng lập dòng của anh em đã viết (Lettera a Rodolfo, 4). Cuộc viếng  thăm của người kế vị Thánh Phêrô tại Đan viện Chartreux lịch sử này nhắm  củng cố không những anh em sống tại đây mà cả toàn dòng nữa trong sứ  mạng đặc thù, một sứ mạng có tính chất thời sự và ý nghĩa hơn bao giờ  hết, trong thế giới ngày nay.
Tiến bộ kỹ  thuật, nhất là trong lĩnh vực giao thông và thông tin, đã làm cho đời  sống con người thoải mái tiện nghi hơn, nhưng con người cũng bị kích  thích, nhiều khi co quắp hơn. Thành thị hầu như luôn luôn ồn ào, trong  đó ít khi có thinh lặng, vì vẫn luôn có tiếng ồn âm ỉ, tại một số vùng,  kể cả ban đêm. Rồi trong những thập niên gần đây, sự phát triển các  phương tiện truyền thông đã phổ biến và làm gia tăng hiện tượng đã manh  nha từ thập niên 1960: đó là hiện tượng tiềm thể có nguy cơ thống trị  thực tại. Và càng ngày càng có những người chìm đắm trong chiều kích  tiềm thể, mà họ không nhận thấy, vì những sứ điệp thính thị tháp tùng họ  từ sáng đến tối. Những người trẻ hơn, sinh ra trong hoàn cảnh đó, dường  như muốn lấp đầy mọi lúc trống rỗng bằng âm nhạc và hình ảnh, như thể  họ sợ cảm thấy sự trống rỗng ấy. Đó là một xu hướng vốn hiện hữu, nhưng  nhất là nơi người trẻ và trong bối cảnh thành thị, ngày càng phát triển  hiện nay, nó càng gia tăng tới mức độ người ta nói là một sự biến chuyển  về nhân loại học. Một số người không còn khả năng ở lâu trong thinh  lặng và cô tịch nữa”.
ĐTC nói  thêm: “Tôi muốn nói đến hoàn cảnh văn hoá xã hội như thế, vì nó làm nổi  bật đoàn sủng đặc biệt của Dòng Chartreux như một món quà quý giá cho  Giáo Hội và thế giới, một món quà chứa đựng sứ điệp sâu xa cho đời sống  chúng ta và cho toàn nhân loại. Tôi tóm tắt thế này: khi lui vào thinh  lặng và cô tịch, có thể nói con người trực diện với thực tại trần trụi  của mình, đối diện với cái có vẻ là trống rỗng mà tôi vừa nói, để cảm  nghiệm sự sung mãn, sự hiện diện của Thiên Chúa, thực tại đích thực  nhất, và vượt xa hơn chiều kích cảm giác. Đó là một sự hiện diện có thể  nhận thấy được nơi mọi thụ tạo: trong không khí mà chúng ta hít thở,  trong ánh sáng mà chúng ta thấy và sưởi ấm chúng ta, trong cỏ cây, nơi  các tảng đá. Thiên Chúa, Đấng Sáng Tạo vạn vật, đi qua mọi sự, nhưng đi  xa hơn nữa, và chính vì thế, Ngài là nền tảng của mọi sự. Khi từ bỏ tất  cả, đan sĩ có thể nói là “liều”: đan sĩ trực diện với cô tịch và thinh  lặng để không thấy gì khác hơn là điều thiết yếu, và chính khi sống  trong điều thiết yếu ấy, đan sĩ cũng tìm lại được sự hiệp thông sâu xa  với anh em mình, nơi mọi người”.
ĐTC cũng  cảnh giác rằng có thể có người nào đó nghĩ rằng chỉ cần đến đây là cảm  nghiệm bước nhảy vọt như thế, nhưng không phải như vậy. Ơn gọi này, cũng  như mọi ơn gọi, tìm được câu trả lời trong một hành trình, trong sự tìm  kiếm trọn cuộc sống. Không phải chỉ cần rút lui vào một nơi như Đan  viện này là học được cách ở trước mặt Thiên Chúa. Cũng như trong hôn  nhân, không phải chỉ cử hành Bí tích Hôn Phối là thực sự hai người trở  nên một, nhưng cần phải để cho ơn thánh của Chúa tác động và cùng nhau  tiến bước trong cuộc sống hằng ngày của đời sống vợ chồng, cũng vậy trở  nên đan sĩ đòi phải có thời gian, luyện tập, kiên nhẫn, “trong một sự  cảnh giác kiên trì thần linh - như Thánh Bruno đã quả quyết - chờ đợi  Chúa trở về thì mở cửa ngay” (Lettera a Rodolfo, 4); và vẻ đẹp của mỗi  ơn gọi trong Giáo Hội hệ tại điều này là: dành thời giờ cho Chúa hoạt  động với Thánh Linh của Ngài và cho nhân tính của mình được hình thành,  tăng trưởng theo mẫu mực sự trưởng thành của Chúa Kitô, trong bậc sống  đặc biệt này. Nhiều khi dưới mắt thế gian, dường như không thể ở trong  một đan viện suốt đời, nhưng trong thực tế, trọn cuộc đời mới chỉ vừa đủ  để bước vào sự kết hợp với Thiên Chúa, trong Thực Tại thiết yếu và sâu  xa là Chúa Giêsu Kitô”.
Và ĐTC kết  luận: “Anh em thân mến là những người họp thành cộng đoàn Chartreux ở  Serra San Bruno này, chính vì thế tôi đến đây để nói với anh em rằng  Giáo Hội đang cần anh em, và anh em cũng cần Giáo Hội. Chỗ đứng của anh  em không phải là ở ngoài lề: không có ơn gọi nào là ở ngoài lề Dân Chúa  cả: chúng ta là một thân mình duy nhất, trong đó mỗi phần tử đều quan  trọng và có cùng phẩm giá như nhau, và không thể tách rời khỏi toàn thể.  Cả anh em, là những người đang tự nguyện sống cô lập, trong thực tế anh  em ở trong con tim của Giáo Hội, và làm cho dòng máu tinh tuyền của sự  chiêm niệm và tình yêu Thiên Chúa lưu thông trong các huyết mạch của  Giáo Hội”.
“Thánh Giá  của Chúa Kitô là điểm đứng yên giữa những thay đổi và đảo lộn của thế  giới. Cuộc sống trong một Đan viện Chartreux dự phần vào sự cố định ấy  của Thánh Giá, là sự cố định của Thiên Chúa, tình yêu trung tín của  Ngài. Hỡi anh em Chartreux quý mến, khi tiếp tục kiên vững hiệp nhất với  Chúa Kitô, như những cành nho gắn liền với gốc nho, cả anh em cũng kết  hiệp với mầu nhiệm cứu độ, như Đức Trinh Nữ Maria nơi Thánh Giá, hiệp  với Chúa Con trong hiến tế tình yêu. Như Mẹ Maria và cùng với Mẹ, cả anh  em cũng được tháp nhập sâu xa vào trong Mầu nhiệm Giáo Hội, là bí tích  kết hiệp của con người với Thiên Chúa và giữa họ với nhau. Qua đó anh em  cũng đặc biệt gần gũi với sứ vụ của tôi. Xin Mẹ Chí Thánh của Giáo Hội  gìn giữ anh em, và xin Thánh Bruno từ trời cao luôn chúc lành cho cộng  đoàn của anh em.
Sau khi ban  phép lành, ĐTC còn đứng lại trong nhà thờ của Đan viện bắt tay chào thăm  từng đan sĩ trước khi đáp trực thăng đến đến phi trường thành phố  Lamezia Terme, và từ đây ngài đáp máy bay trở về Rôma khoảng 9 giờ tối  cùng ngày.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét