Chủ Nhật, 14 tháng 8, 2011

Lời xin… đẹp nhất!



VRNs (13.08.2011) – “Có bệnh thì vái tứ phương”, không phải tự nhiên mà dân gian có câu nói để đời, nhưng đây là cả một kho tàng kinh nghiệm của nhân loại trước những nỗi đau thương mất mát do bệnh tật gây ra. Tiền bạc mất, là không mất gì cả, nhưng mất sức khỏe, là đã mất những điều quí giá. Chẳng vậy, nhìn lại lịch sử, con người qua mọi thời đại đều chăm chút truy tìm cho bằng được phương thuốc giúp con người trường sinh bất tử. Mặc dầu, không ai sống mãi mà không chết, nhưng người ta vẫn cứ muốn sống, nhiều khi chẳng phải để hưởng thụ nhưng sống hiển nhiên vẫn hơn… chết chứ!
          Sự sống mang lại niềm vui và hạnh phúc cho con người. Chính Thiên Chúa chẳng đã chết cho nhân loại được sống hay sao. Tự bản chất, sự sống là điều tốt đẹp, đáng trân trọng, yêu quí, thế nhưng sống thế nào, sống làm sao, sống đúng bản chất ơn gọi của mình mới quan trọng.
          Như vậy, không phải con người tham sống sợ chết, mà đúng hơn, bảo tồn sự sống là nhu cầu bản năng Thiên Chúa phú bẩm cho nhân loại. Mặc dầu biết để tồn tại giữa đời, với đời, con người phải vật lộn với không ít gian truân thử thách, nhưng chẳng ai không muốn cố gắng hết mình để sống… cho trọn vẹn kiếp người.
          Thực tế, cuộc chia ly nào không gây tang tóc, đau đớn cho người ở lại. Người đi có thể đã hết, nhưng nỗi đau người ở lại phải hứng chịu. Ngày ngày, trên thế giới có biết bao nhiêu cuộc chia ly đẫm máu và nước mắt, những giọt nước mắt chồng khóc thương vợ, vợ lìa xa chồng, cha mẹ, con cái, anh chị… giọt nước mắt nào cũng đau đớn cả. Người ta sống, nhưng chẳng ai muốn sống một mình, mà là cùng sống, cùng hạnh phúc với người thân của mình. Chia lìa, xa cách người thân, như mất đi chính hơi thở và thịt máu mình vậy.
          Chẳng thế mà người đàn bà Canaan hôm nay đã khẩn thiết tìm đến Đức Giê su van xin, nài nỉ. Tình yêu thương mẫu tử đã khiến chị bất chấp tất cả, không nại gì đến sự khác biệt tôn giáo hay tín ngưỡng, chỉ cần nhận biết và tin tưởng người chị đang cầu khấn có khả năng giúp con chị khỏi bệnh: “Lạy Ngài là con vua Đavít xin dù lòng thương tôi. Đứa con gái tôi bị quỉ ám khổ sở lắm” (Mt 15,22).
          Lời tuyên tín, cầu xin thành khẩn của người phụ nữ dân ngoại hôm nay cho thấy, sự am hiểu của chị về Đức Giêsu là có thật. Chắc hẳn chị đã chứng kiến quyền năng và phép lạ mà Ngài đã làm và đã tin. Không chỉ có thế, mà đúng hơn chị còn tin tưởng mạnh mẽ vào tình yêu thương tuyệt đối của Ngài nữa.
          Nhìn lại cuộc tranh luận của chị để thuyết phục cho bằng được Đức Giêsu chữa trị cho con mình để thấy rằng cái ý thức của việc “cầu xin với Đấng” mà chị xin không phải “được chăng hay chớ”- được thì được, chả được thì thôi! Để đáp lại, Đức Giêsu, Ngài có bao giờ thua lý ai đâu, vậy mà đây, cái lý của con tim, của lòng tin đã khiến chị chiến thắng, Ngài đã bị thuyết phục. Chị đã cầu xin được Đấng cứu độ mang lại sự sống cho con mình: “Thưa Ngài, đúng thế, nhưng chó con cũng được ăn những mảnh vụn trên bàn chủ rơi xuống” (Mt 15, 27).
          Tự nhận mình là người ngoại, tự biết mình là ai, tự nhận mình không xứng đáng, nhưng vẫn tin vào Đấng ban phát nhưng không, Đấng cao cả, quảng đại. Là người không thuộc về Thiên Chúa, nhưng chị vẫn tin tưởng tuyệt đối vào tình thương vô biên của Ngài. Một niềm tin mạnh mẽ, lớn lao quá, mà chả phải ai cũng thủ đắc được. Chính niềm tin vững mạnh ấy giúp chị được toại nguyện, niềm tin của chị đã cứu độ chị và con chị. Nó mạnh mẽ đến độ Đức Giêsu phải ngạc nhiên: “Này bà, lòng tin của bà mạnh thật, bà muốn sao được vậy” (Mt 15, 28).
          Có nhiều nguyên nhân, động lực thúc đẩy người phụ nữ dân ngoại làm nên câu chuyện lịch sử, không kế đến nguyên nhân phát sinh từ tình mẫu tử đứng trước cái sống cái chết trong tình trạng thập tử nhất sinh của con mình, người mẹ có thể làm tất cả vì con mình, ngay cả hy sinh tính mạng, còn phải nhắc đến niềm tin như đã được đóng ấn. Xác tín mạnh mẽ và tuyệt đối với Đấng mà mình tôn thờ, nài xin, chị thật hạnh phúc vì được toại nguyện với những gì mình trông đợi.
          Cũng vậy, khi đặt niềm tin tưởng vào Thiên Chúa, con người sẽ có được hạnh phúc với những điều mình tin tưởng, chờ đợi, bởi Ngài là Chủ, là Đấng quyền năng, yêu thương và ban phát. Quan trọng là nhân loại có biết kiên nhẫn trước những gian nan thử thách, để bước đi đến cùng trong niềm tin hay không. Đứng trước mất mát, hay chông gai, chống đối, vội vàng bỏ cuộc không phải là niềm tin của người đặt trọn tín thác vào Thiên Chúa.
          Lạy Chúa, nhìn lại hành động tuyên tín của người phụ nữ dân ngoại, con mới thấy hổ danh làm người Kytô hữu. Tự hào làm con cái Thiên Chúa nhưng thực tế niềm tin hời hợt, mỏng dòn, yếu đuối. Nếu đã tôn thờ Thiên Chúa và tuyên tín vào sức mạnh quyền năng của Ngài, sao con còn mãi hoài nghi ngờ vực, đứng trước khó khăn thử thách đã thấy muốn buông xuôi bỏ cuộc. Thiên Chúa yêu thương nhưng tôn trọng tự do thờ phượng, Ngài chờ đợi đáp trả như là phương thế để kín múc được sức mạnh mang lại ơn cứu độ cho con. Niềm tin đã giúp người phụ nữ có được sự sống, cho nên thái độ sống niềm tin sẽ mang lại án phạt nếu con không kiên vững đến cùng. Lạy Ngài – con vua Đavít, xin cứu độ con, con yêu lời cầu xin này biết bao. Vì chưng, nó tiềm ẩn sự thành khẩn ở tận đáy lòng. Tự sức mình con chỉ có yếu hèn và tội lỗi, chẳng thể làm được gì nếu không nương nhờ vào sức mạnh và quyền năng Thiên Chúa. Lạy Ngài, xin nâng đỡ niềm tin yếu kém của con…


 M. Hoàng Thị Thùy Trang


0 nhận xét:

Đăng nhận xét